Người xưa có câu: “Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”. Không biết từ bao giờ, người thầy được ví với hình ảnh người lái đò trên dòng đời xuôi ngược. Năm tháng trôi đi, trên dòng đời tấp nập ấy, thầy vẫn lặng thầm đưa từng chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức, nâng bước bao thế hệ học trò nên người.
Đối với các thế hệ học trò, người “Thầy” đóng vai trò quan trọng trong hành trình “nên người”. Thầy như ngọn nến thắp sáng những tăm tối, chấp nhận hao mòn chính mình để cho học trò có một tương lai tươi sáng. Trên hành trình đời ta, người Thầy đầu tiên chính là Cha Mẹ. Qua dòng thời gian ta lớn lên, trên bục giảng, thầy cô đã giúp ta viết những nét chữ đầu tiên trong đời, biết những kiến thức khoa học tự nhiên, xã hội, biết những điều hay lẽ phải và quan trọng hơn là những bài học làm người …
Biển học mênh mông vô bờ bến, và chúng ta cứ thế mỗi ngày mỗi lớn lên. Người Thầy ngày xưa dạy ta con chữ, nay đã già đi theo năm tháng, và có lẽ cũng đã lu mờ dần trong ký ức của ta. Dòng chảy thời gian cứ thế trôi đi và đâu đó ta chỉ nhớ về người Thầy ngày xưa trong dòng suy nghĩ vội vã rồi nhanh chóng phai nhạt. May thay, mỗi năm, ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam là dịp để ta bày tỏ tâm tình biết ơn đến Thầy Cô đã chỉ dạy ta trong yêu thương và kiễn nhẫn. Ngoài việc mong mỏi ta trưởng thành trong đời sống, người Thầy còn muốn mỗi học trò đào sâu sự hiểu biết để tiếp cận với kho tàng tri thức nhân loại. Người Thầy thấu hiểu rằng “rễ” của học tập thì đắng, nhưng “quả” của học tập thì ngọt ngào; nên cùng với việc tận tình chỉ dậy, đôi khi Thầy cũng nghiêm khắc vô cùng. Học trò khi thấu hiểu, khi nông cạn có lúc không bằng lòng bởi một điều trái ý bản thân. Lúc đó, Thầy lại kiên nhẫn sửa dạy để mong “hạt giống” đã được gieo nơi mỗi học trò sẽ “nảy mầm” một ngày nào đó, sẽ trưởng thành hơn. Nỗi niềm mong đợi là thế. Nhưng thử hỏi mấy ai hiểu trọn vẹn nỗi niềm của người Thầy
Tiết trời vào những ngày cuối tháng 11 trở nên se lạnh. Trong tiết trời như vậy, ta nhớ lại những dòng ký ức dường như đã bị quên lãng bấy lâu nay. Ký ức về một thời học sinh nhắc nhớ ta rằng:
Mấy ai là kẻ không thầy
Thế gian thường nói không thầy sao nên
Một số hình ảnh học sinh các chyên ngành của nhà trường
Trần Ái Vân – Khoa Thể thao và Du lịch